HƠN CẢ TUYỆT VỜI
Các thể loại văn chương nói chung và thể loại tiểu thuyết nói riêng có vai trò khái quát hoá rất cao các hoạt động xã hội và phản ánh đời sống xã hội. Bằng bút pháp điêu luyện và hình tượng nghệ thuật vô cùng sống động, các tác giả vừa thể hiện cái tôi chủ thể qua những cung bậc cảm nhận tinh tế, phong phú về cuộc đời, về nhân tình thế thái, vừa phản ánh những sự kiện, những tình huống, những lối sống… của con người trong khung cảnh xã hội.
Tác phẩm đồng thời cũng chuyển tại các thông điệp quan trọng đến với mọi người, giúp họ vượt lên trên tâm thế bình thường để hướng về những lý tượng cao đẹp. Trong sự nghiệp cầm bút, mỗi tác giả có cách nhìn nhận sự việc, nhìn nhận cuộc sống một cách rất riêng và cũng chọn cho mình một lối đi riêng qua những chủ đề tiêu biểu. Vậy đối với JUDITH MCNAUGHT thì sao?
Người phụ nữ tóc vàng rất khêu gợi chống khuỷu tay nhổm người lên, vừa đưa tay kéo tấm chăn che ngực. Bà khẽ cau mày nhìn người thanh niên 18 tuổi có nước da ngăm đen, đẹp trai đang đứng dựa vào khung cửa sổ phòng của chàng ta, nhìn ra bãi cỏ ở sau nhà – nơi người ta đang dự bữa tiệc mừng sinh nhật mẹ chàng. Phu nhân Catherine Harrington quấn chăn che người rồi bước đến cửa sổ hỏi chàng trai: – Cái gì làm cho anh quan tâm tới tôi nhiều đến thế? Jordan Addison Matthew Toensende, Công tước Hawthorne tương lai, hình như không nghe bà ta nói mà cứ đăm đăm nhìn ra phía vườn sau của tòa lâu đài mà khi bố chàng chết sẽ thuộc về chàng. Khi Jordan nhìn vào mảnh vườn rậm rạp ở gần hàng rào, chàng thấy mẹ mình hiện ra từ một đám cây thấp. Bà nhìn quanh với vẻ lén lút, vừa sửa lại thân áo trên ngực cho ngay ngắn và vuốt lại mái tóc đen dày. Một lát sau ngài Harrington hiện ra, ông ta buộc lại chiếc khăn quàng cổ. Khi hai người quàng tay nhau, họ cười, tiếng cười bay qua cửa sổ phòng Jordan mở rộng…
WELCOME YOUR COMMENTS AND RATING!